Breaking News
Loading...
Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

Info Post

Công nhân viên nhà máy Hoàng Phúc hầu như đều là người câm điếc, sản phẩm là dao thái hiệu C. Nghe nói loại dao này thép tốt lại rất sắc, nổi tiếng xa gần, lại là sản phẩm miễn thuế, lẽ ra cuộc sống công nhân nhà máy là rất tốt. Nhưng không hiểu thế nào, gần đây công việc kinh doanh ngày càng khó khăn, sản xuất nhiều hơn tiêu thụ, nhà máy trở thành một gia tài rách nát. Vì vậy giám đốc Trịnh nghĩ nát óc, tìm mọi cách giải quyết, nhưng cục diện bị động vẫn không hề thay đổi, xem ra nhà máy Hoàng Phúc sắp bị đóng cửa, giám đốc Trịnh lo lắng chỉ tay lên trời mà kêu: "Ai có thể bán được 50.000 con dao thái tồn kho, nhường ngay chức giám đốc cho, đồng thời tăng thêm thù lao!"

Tin tức truyền đi, có công nhân tên Bùi tìm đến nhà máy, nói thẳng vào việc: "Nghe nói nhà máy còn tồn kho một lượng dao thái cần bán? Tôi muốn thử xem".

 

Giám đốc Trịnh nhìn dáng vẻ con người này, phần nào không tin: "Anh làm được sao?"

 

Ông Bùi không muốn vòng vo, nói thẳng vào việc: "Nếu ông tin tôi, chúng ta bàn điều kiện, dao thái này giá thành mỗi con bao nhiêu ? Bán ra bao nhiêu ? Con đường tiêu thụ chủ yếu của ông như thế nào ? Hiện nay năng lực sản xuất của ông nhiều hơn sức tiêu thụ phải không ?

 

Đến lúc này, giám đốc Trịnh chỉ còn cách biến ngựa chết thành ngựa sống mà chữa trị, ông thật thà trả lời: "Giá thành mỗi con dao khoảng 2000, giá bán ra 5000, có hai luồng tiêu thụ: một là khách hàng mới và cũ đến mua sỉ; hai là nhân viên nhà máy đi ra ngoài bán. Cả hai luồng này đều không lý tưởng: thị trường dao thái, đã bão hòa, sán phẩm làm ra nhiều hơn sức tiêu thụ"

 

Ông Bùi nói: "Sau 2 ngày tôi lại đến"

 

Sau 2 ngày, ông Bùi đến, nói với giám đốc Trịnh: "Tôi sẽ giúp ông tiêu thụ 50.000 dao thái, nhưng có điều kiện, mỗi con bán 3.500, tôi bán chịu, ba năm sau trả tiền, nếu không trả tiền dao, ông cứ tịch thu nhà của chúng tôi, ông thấy thế nào ?

 

Giám đốc Trịnh cũng chẳng dại, ông tính nhẩm một lúc: nếu 50.000 con dao bán không được, chắc chắn là một đống sắt. Đến hạn 3 năm, nếu thật sự bán được, sẽ thu được 175.000, mà giá thành của dao thái tính đủ là 100.000, nếu không bán được, vẫn còn có nhà đất để đền bù. Được!

 

Vậy là giám đốc Trịnh vui vẻ ký hợp đồng với ông Bùi. Dao thái theo hóa đơn của ông Bùi lập mà từ xí nghiệp chia nhau đi đến 10 tỉnh thành, mỗi tỉnh một xe.

 

Thời hạn 3 năm đã đến, giám đốc Trịnh nhận được một khoản tiền lớn đến 175.000, ông mừng quá suýt ngất đi! Không lâu, ông Bùi lại đến nhà máy phúc lợi Giang Đông, giám đốc Trịnh nửa tin nửa ngờ hỏi ông ta: "Thật sự là ông đã bán hết số dao thái ấy rồi ư?"

 

Ông Bùi thở dài nổi: "Vâng, chỉ đáng tiếc là không đủ dao bán, tôi biết, bất cứ việc gì cũng không thể làm đến ngọn".

 

Giám đốc Trịnh khiêm tốn nói: "Ông có thể cho biết làm cách nào mà ông tiêu thụ được một lượng dao thái lớn như thế không? Tôi nói thì giữ lời, chức giám đốc này nhất định tôi nhường cho ông. Nhưng, tôi chỉ muốn nghe một chút, tôi không sao tưởng tượng được làm thế nào mà ông có thể, biến số sản phẩm tồn kho lớn như vậy thành tiền mặt được?"

 

Ông Bùi mỉm cười nói: "Tôi cũng liều một chuyến, nhưng tuyệt đối tôi không làm việc mù quáng, trước khi tôi ký hợp đồng với ông, tôi đã khảo sát kỹ thị trường lương thực".

 

" Thị trường lương thực có liên quan gì đến dao thái?" giám đốc Trịnh càng không hiểu.

 

"Hi hi, vấn đề là ở chỗ đó". Ông Bùi chậm rãi nói: "Ba năm trước giá lương thực bình quân khoảng 0,4/kg, căn cứ vào chính sách nông thôn, tôi dự đoán ít nhất nó sẽ tăng thành 1. Bởi vậy tôi tuyển nhân viên nghiệp vụ có tài sản thế chấp, sau khi bồi dưỡng, tôi đưa cho họ hợp đồng bán chịu do tôi in, đi đến các vùng, nông thộn bán chịụ dao thái. Từ tuyên truyền của chúng tôi là: "Một con dao 6 đồng, lúc nào thu tiền? Đợi giá lương thực tăng lên 1 đồng". Nông dân nghe vậy vui sướng lắm, giá lương thực tăng lên 1 đồng, đời sống sẽ dễ chịu hơn 6 cân thóc đổi một con dao, đủ dùng mấy chục năm. Vậy là họ lấy chứng minh thư ra ký hợp đồng, mua chịu dao. Tôi chỉ cần thời gian một năm, đã bán chịu hết 50.000 con dạo"

 

Giám đốc Trịnh như đang nghe kể chuyện thần thoại, suy nghĩ kỹ, tại sao một cái lý như vậy, mà mình không nghĩ ra ? Một lúc sau, ông lại hỏi: "Ông bán chịu như vậy, nếu người ta bỏ đi, làm sao ông lấy được tiền ? Hơn nữa, giá lương thực không tăng đến 1 đồng, ông đòi tiền ai ?"

 

"Đương nhiên, có người dọn nhà đi nơi khác, thậm chí có người chết, nhưng trường hợp như vậy là rất ít. Còn tôi dùng biện pháp bán chịu, mỗi con dao tăng giá 1 đồng, cũng đã có 50.000 đồng, đủ tiền để bù vào. Cho dù giá lương thực không tăng lên 1 đồng, cũng không cần phải sợ, nông dân rất lương thiện, họ không vì 6 đồng bạc mà cù nhây với anh. Lần này ngoài tiền vốn trả cho ông và phát tiền thưởng cho nhân viên, tôi còn kiếm được hơn một triệu đồng, ha, ha ha.. "

 

Giám đốc Trịnh đứng dậy nghiêm túc nói: "Ông Bùi, quân tử nhất ngôn, đã nói đi không nói lại, cái chức giám đốc này nhường cho ông, tôi tình nguyện nghe lệnh ông".

 

Ông Bùi cười: "Tôi không phải vì mục tiêu làm giám đốc, chỉ là động não một chút, nghĩ ra kiểu kinh doanh mượn gà đẻ trứng, nói đi nói lại, vẫn cần cảm ơn quý nhà máy, nếu không, làm sao tôi có thể kiếm được từng ấy tiền..."

0 nhận xét:

Đăng nhận xét